Khái niệm về tiện ích: Ý nghĩa, Tổng tiện ích và Tiện ích cận biên

Khái niệm về tiện ích: Ý nghĩa của nó, Tổng tiện ích và Tiện ích cận biên!

Mặc dù khái niệm 'hương vị' và 'sự hài lòng' đã quen thuộc với tất cả chúng ta, nhưng việc diễn đạt những khái niệm này bằng các thuật ngữ cụ thể sẽ khó khăn hơn nhiều. Ví dụ, giả sử bạn vừa ăn kem và sô cô la.

Hình ảnh lịch sự: giảng dạy.software-carpentry.org / wp-content / uploads / 2013/03 / concon_map.jpg

Bạn có thể cho biết bao nhiêu bạn hài lòng từ mỗi mục này? Có lẽ bạn có thể nói món nào bạn thích hơn. Nhưng, rất khó để diễn tả về việc bạn thích người này như thế nào. Rõ ràng là chúng ta cần một thước đo về sự hài lòng định lượng hơn. Vì lý do này, các nhà kinh tế đã phát triển khái niệm tiện ích.

Ý nghĩa của tiện ích:

Tiện ích đề cập đến muốn thỏa mãn sức mạnh của một hàng hóa. Đó là sự hài lòng, thực tế hoặc dự kiến, xuất phát từ việc tiêu thụ hàng hóa. Tiện ích khác nhau từ người sang người, địa điểm và thời gian. Theo lời của Giáo sư Hobson, Tiện ích là khả năng của một người tốt để đáp ứng mong muốn.

Nói tóm lại, khi một hàng hóa có khả năng thỏa mãn mong muốn của con người, chúng ta có thể kết luận rằng hàng hóa đó có tiện ích.

Làm thế nào để đo lường tiện ích?

Sau khi hiểu ý nghĩa của tiện ích, câu hỏi lớn tiếp theo là: Làm thế nào để đo lường tiện ích? Theo các nhà kinh tế cổ điển, tiện ích có thể được đo, theo cách tương tự, khi đo cân nặng hoặc chiều cao. Đối với điều này, các nhà kinh tế giả định rằng tiện ích có thể được đo lường bằng thuật ngữ chính (số). Bằng cách sử dụng thước đo chính của tiện ích, có thể ước tính số lượng tiện ích mà một người có được từ việc tiêu thụ hàng hóa và dịch vụ. Nhưng, không có đơn vị tiêu chuẩn để đo lường tiện ích. Vì vậy, các nhà kinh tế đã rút ra một biện pháp tưởng tượng, được gọi là 'Util'.

Utils là những đơn vị tưởng tượng và tâm lý được sử dụng để đo lường sự hài lòng (tiện ích) thu được từ việc tiêu thụ một số lượng nhất định của hàng hóa.

Ví dụ - Đo lường sự hài lòng trong các dụng cụ:

Giả sử bạn vừa ăn kem và sô cô la. Bạn đồng ý chỉ định 20 dụng cụ là tiện ích có nguồn gốc từ kem. Bây giờ câu hỏi là: có bao nhiêu dụng cụ được gán cho sô cô la? Nếu bạn thích sô cô la ít hơn, thì bạn có thể chỉ định dụng cụ dưới 20.

Tuy nhiên, nếu bạn thích nó nhiều hơn, bạn sẽ cho nó một con số lớn hơn 20. Giả sử, bạn gán 10 dụng cụ cho sô cô la, thì có thể kết luận rằng bạn thích kem nhiều gấp hai lần bạn thích sô cô la.

Một cách nữa để đo lường tiện ích:

Sử dụng không thể được coi là một đơn vị tiêu chuẩn để đo lường vì nó sẽ thay đổi từ cá nhân này sang cá nhân khác. Do đó, một số nhà kinh tế bao gồm Marshall, đã đề xuất việc đo lường tiện ích bằng tiền. Điều đó có nghĩa là, tiện ích có thể được đo lường bằng tiền hoặc giá mà người tiêu dùng sẵn sàng trả.

Trong ví dụ trên, giả sử 1 sử dụng được giả sử là bằng R. 1. Bây giờ, một cây kem sẽ mang lại tiện ích trị giá RL. 20 (dưới dạng 1 produc = 1 Rupee) và sô cô la sẽ cung cấp tiện ích của R. 10. Tiện ích này của R. 20 từ kem hoặc f I0 từ sô cô la được gọi là giá trị của tiện ích về mặt tiền bạc.

Ưu điểm của việc sử dụng các giá trị tiền tệ thay vì các tiện ích là cho phép so sánh dễ dàng giữa tiện ích và giá phải trả, vì cả hai đều ở cùng một đơn vị.

Cần lưu ý rằng không thể đo lường sự hài lòng của một người vì nó vốn có của cá nhân và khác biệt rất nhiều so với người này. Tuy nhiên, khái niệm tiện ích rất hữu ích trong việc giải thích và hiểu hành vi của người tiêu dùng.

Tổng tiện ích (TU):

Tổng tiện ích đề cập đến tổng sự hài lòng thu được từ việc tiêu thụ tất cả các đơn vị có thể có của một mặt hàng. Nó đo lường tổng mức độ hài lòng thu được từ việc tiêu thụ tất cả các đơn vị hàng hóa đó. Ví dụ: nếu kem thứ 1 mang lại cho bạn sự hài lòng của 20 utils và thứ 2 cho 16 utils, thì TU từ 2 kem là 20 + 16 = 36 utils. Nếu kem thứ 3 tạo ra sự hài lòng của 10 utils, thì TU từ 3 kem sẽ là 20+ 16 + 10 = 46 utils.

TU có thể được tính như sau:

TU n = U 1 + U 2 + U 3 + Đầm khỏe. + U n

Ở đâu:

TU n = Tổng tiện ích từ n đơn vị của một mặt hàng nhất định

U 1, U 2, U 3, Quảng cáo. U n = Tiện ích từ đơn vị thứ 1, 2, 3

n = Số lượng đơn vị tiêu thụ

Tiện ích cận biên (MU):

Tiện ích cận biên là tiện ích bổ sung có được từ việc tiêu thụ thêm một đơn vị hàng hóa đã cho. Nó là tiện ích có được từ đơn vị cuối cùng của hàng hóa được mua. Theo ví dụ đã cho, khi kem thứ 3 được tiêu thụ, TU tăng từ 36 utils lên 46 utils. Thêm 10 dụng cụ từ kem thứ 3 là MU.

Theo lời của Chapman, tiện ích Marginal được bổ sung vào tổng số tiện ích bằng cách tiêu thụ thêm một đơn vị hàng hóa.

MU có thể được tính là: MU n = TU n - TU n-1

Trong đó: MU n = Tiện ích cận biên từ đơn vị thứ n; TU n = Tổng tiện ích từ n đơn vị;

TU n - 1 = Tổng tiện ích từ n - 1 đơn vị; n = Số đơn vị tiêu thụ

MU của kem thứ 3 sẽ là: MU 3 = TU 3 - TU 2 = 46 - 36 = 10 utils Một cách khác để tính MU

MU là sự thay đổi trong TU khi tiêu thụ thêm một đơn vị. Tuy nhiên, khi thay đổi đơn vị tiêu thụ nhiều hơn một, thì MU cũng có thể được tính như sau:

ATU

MU = Thay đổi trong Tổng số tiện ích / Thay đổi số lượng đơn vị = ∆TU / Q

Tổng tiện ích là Tổng kết các tiện ích cận biên:

Tổng tiện ích cũng có thể được tính bằng tổng các tiện ích cận biên từ tất cả các đơn vị, nghĩa là

TU n = MU 1 + MU 2 + MU 3 + Đê đưa ra + MU n hoặc đơn giản là,

TU = ∑MU

Các khái niệm về TU và MU có thể được hiểu rõ hơn từ lịch trình và sơ đồ sau:

Bảng 2.1: TU và MU

Kem tiêu thụ Tiện ích cận biên (MU) Tổng tiện ích (TU)
1 20 20
2 16 36
3 10 46
4 4 50
5 0 50
6 -6 44

Trong hình 2.1, các đơn vị kem, được hiển thị dọc theo trục X và TU và MU được đo dọc theo trục Y. MU là tích cực và TU đang tăng cho đến khi kem thứ 4. Sau khi tiêu thụ kem thứ 5, MU bằng 0 và TU là tối đa.

Điểm này được gọi là điểm của cảm giác no hoặc giai đoạn của sự hài lòng tối đa. Sau khi tiêu thụ kem thứ 6, MU âm tính (được gọi là bất đồng) và tổng số tiện ích bắt đầu giảm dần. Sự bất đồng là đối nghịch với tiện ích. Nó đề cập đến sự mất hài lòng do tiêu thụ quá nhiều thứ.